Làm HR đôi khi giống như… làm “phiên dịch viên cảm xúc”. Một bên là sếp — nói chuyện bằng ngôn ngữ mục tiêu, KPI và hiệu suất. Bên kia là nhân viên — nghĩ bằng cảm xúc, trải nghiệm và cảm giác công bằng. Và HR đứng ở giữa, cố gắng “bắt sóng” để hai bên hiểu nhau mà không ai… giận ai.
Cùng điểm qua vài “tình huống điển hình” mà HR nào cũng từng trải qua nhé
1. Sếp bảo “tôi chỉ góp ý thôi” – nhân viên nghe thành “bị mắng”
Sếp thì muốn nhân viên tiến bộ nên nói thẳng. Nhưng nhân viên lại cảm thấy bị chỉ trích và mất động lực.
Khi đó, HR trở thành “bộ lọc tín hiệu”: giúp sếp hiểu rằng góp ý nên đi kèm công nhận, và giúp nhân viên hiểu rằng phản hồi không phải là chê trách, mà là cơ hội để phát triển.
2. Nhân viên nghỉ việc, sếp mới nhận ra “em đó quan trọng thật”
Khi nhân viên còn ở lại, đôi khi những nỗ lực của họ bị xem là hiển nhiên. Đến lúc họ nộp đơn nghỉ, HR nhận được tin đầu tiên, sếp mới… tá hoả.
Bài học rút ra: đừng đợi đến khi nhân viên nghỉ mới khen họ. HR luôn mong sếp dành lời ghi nhận sớm hơn — vì đó là cách giữ chân nhân tài rẻ nhất và hiệu quả nhất.
3. Sếp muốn linh hoạt – nhưng vẫn “theo quy trình”
Sếp bảo: “HR linh hoạt lên, đừng cứng nhắc quá”. Nhưng khi có rủi ro xảy ra, cũng chính HR bị hỏi: “Sao không làm đúng quy định?”.
HR hiểu rằng linh hoạt là cần thiết, nhưng linh hoạt trong khuôn khổ. Đôi khi, bảo vệ quy trình cũng là cách bảo vệ cả sếp lẫn nhân viên khỏi rắc rối sau này.
4. Nhân viên than “sếp không quan tâm” – sếp bảo “tôi quan tâm đó chứ”
Nghe tưởng vô lý nhưng rất thật: sếp quan tâm bằng cách đặt mục tiêu, HR gửi email động viên, còn nhân viên lại mong một lời hỏi han chân thành.
HR biết rằng, mỗi người thể hiện sự quan tâm khác nhau, và nhiệm vụ của HR là giúp hai bên “nói cùng ngôn ngữ” – đôi khi chỉ cần gợi ý sếp nhắn một câu nhỏ, cũng đủ khiến nhân viên cảm thấy được ghi nhận.
5. Khi HR bị kêu là “đứng về phe nào?”
Đây có lẽ là câu hỏi “ám ảnh” nhất với dân nhân sự. Nếu đồng cảm với nhân viên – bị nói “không đứng về phía công ty”. Nếu giữ nguyên tắc – bị bảo “không có tình người”.
Sự thật là HR đứng về phía con người và sự công bằng. Bởi vì chỉ khi mọi người cảm thấy được tôn trọng, tổ chức mới có thể phát triển bền vững.
Kết lại:
HR không phải “người dàn hoà” hay “bên trung lập” — HR là người tạo nên cầu nối giữa sếp và nhân viên bằng sự lắng nghe, tôn trọng và hiểu biết. Có thể công việc này nhiều áp lực, nhưng đổi lại, HR có được niềm vui khi thấy văn hoá công ty ngày càng lành mạnh, và mọi người hiểu nhau hơn một chút mỗi ngày.
